Và rồi em nhớ anh >> Đầu tư tài chính

Và rồi em nhớ anh

va-em-nho-anh

Thứ 7 máu chảy về tim riêng tôi không có anh bên cạnh, thì ngày thứ 7 cũng tẻ nhạt như ngày đầu tuần. Như mọi tuần tôi vẫn ngủ dậy muộn vào buổi sáng, online nhìn các bạn cập nhật thông tin và rồi đọc báo linh tinh mà thôi. Sau đó lại chuẩn bị đi ăn sáng, nói ăn sáng lúc nào cũng là 10h sáng, tìm 1 nơi góc khuất của quán cà phê ngồi lỳ chai cho đến hết ngày. Khi không có anh bên cạnh, không có bạn bè cùng đi thì chỉ mình tôi vẫn bước 1 mình với cái máy tính để làm bạn.

Nếu như cách đây 2 tháng mỗi sáng thứ 7 nếu anh không tăng ca, thì lúc nào cũng đánh thức em thức thật sớm cà phê ăn sáng cùng anh, không cho em online thật sớm lo cho đói do đêm đã thức khuya, cuối tuần anh muốn được đi cà phê cùng em. Chỉ là việc nhìn em ngồi nhắm nghiền mắt vào cái máy tính ngồi đấy nhìn em hằng giờ mà không biết. Và nhiều lúc em tự hỏi yêu nhau là thế hả anh? Em đã thật vui khi có anh ngồi bên nhìn em làm việc nhìn em vẫn đang ghiền online 2 đứa dành nhau 1 cái máy tính. Nhiều lúc anh nói giận dỗi anh mua thêm 1 cái máy tính để cùng em online chat nè, xem em làm gì mà ghiền không nỡ xa máy tinh dù chỉ 1h, anh không có sức quyến rũ làm em mê anh hơn cái máy tính của em. Không thể nào lý giải nỗi cái tính trẻ con của anh bộc phát, mặc kệ anh em bỏ qua anh đang ra sức giận dỗi vào những ngày cuối tuần cà phê cùng anh.

va-em-nho-anh

Em muốn được 1 lần anh làm em say mê phải từ bỏ cái thói nghiện máy tính mà lúc nào cũng muốn anh bên cạnh ôm em thật chặt để em biết rằng em không cô đơn và em nhận ra 1 nửa của em ở đây. Em không phải cô đơn, em không còn buồn tẻ xem nhau như tri kỷ. Mà sao khó quá anh à, em dường như là chưa thích anh nhiều hơn anh thích em…cảm giác bên anh ngày càng xa dần xa dần….tạo cho nhau khoảng cách vô hồn mỗi khi gặp anh làm em chán nản. Em cứ vùi đầu vào máy tính khi có sự hiện diện của anh em cứ như không. Sự hiện diện của anh như 1 thói quen và em không quan trọng em cứ hững hờ, anh cũng cố làm em vui dù rằng em không vui nhường nhịn cho em không tranh cãi mỗi khi em bướng bỉnh. Vốn tính ngông cuồng và nhất quyết không nhường anh cứ tranh cãi em biết chắc phần thắng luôn là em. Chỉ vì em yêu anh luôn nhường cho em trong mọi quyết định.

Khi bên nhau là thế, gặp nhau đôi khi tranh cãi, em không quan tâm đến anh. Và rồi anh phải đi xa anh nghe theo lời thách thức của em. Anh hỏi anh đi Hà Nội nhé, em im lặng chỉ gật đầu anh cứ đi và rồi anh sẽ cơ hôi phát triển bản thân hơn. Ngày đi cũng đã đến, ngày anh đi em không hề tiễn anh, em không dám tiển anh đi. Cảm giác ngày đầu tiên khi anh xa, em vẫn xem như bình thường như bao ngày……

Vẫn là tin nhắn, vẫn những lời hỏi thăm động viên qua tin nhắn cho anh an tâm hoàn thành tốt công việc. Dường như cảm giác vẫn như thế. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, bùng nổ những mâu thuẫn trong quan điểm em không hề liên lạc cho anh trong vòng 1 tháng kể từ ngày xa nhau được 1 tháng. Anh luôn tự ái không hề nhắn tin liên lạc và em cũng cứng rắn không hề quan tâm. Xem như sự tồn tại của anh không có, vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, em quay về với con số 0 không có ai bên cạnh.

Không thể nào chịu đựng nỗi trống vắng và rồi anh cũng phải chịu thua. Anh đã quay về chúng ta lại trở về với những tin nhắn yêu thương. Em nhận ra em đã yêu thương anh nhiều hơn không còn lạnh lùng như anh lúc kề bên, em luôn muốn những ngày cuối tuần thế này có anh kề bên như bao cặp tình nhân khác tay trong tay dạo phố. Ước ao khát khao đến tột cùng cứ mỗi dạo vào hát là vu vơ bài nhớ – Mỹ Tâm để hát cho anh. Lúc nào bài tình ca cũng chỉ dành cho riêng anh, lâu lâu em sến như con hến, anh thì không giờ sến được như em. Anh là dân điện điện tử khô khan, còn em là dân công nghệ mà còn thích lãng mạn, đôi khi cãi nhau những vấn đề vô cùng trẻ con của con nít mới lớn. Bụng đang đói cồn cào giờ này đã 3h sáng rồi mà em vẫn chưa hề muốn ngủ tý nào mở máy tính lên và gõ những dòng này. Biết sao không em mới vừa đọc xong câu chuyện về tình yêu “gái gì xì tin” rất nhí nhố hấp dẫn lôi cuốn. Cuộc tình ấy làm em ngưỡng mộ, khi the end em bỗng nhớ đến anh đến dại khờ, ước chi anh ở đây giờ này cho em được ôm anh vào lòng. Muốn nói với anh thật nhiều em nhớ anh, như lời anh nói “Anh nhớ em nhớ sài gòn”. Thời gian sau này có rất nhều khó khăn anh phải gánh vác mong sao anh có đủ dũng khí đối mặt. Em cũng muốn được kết thúc tốt đẹp như câu chuyện kia ^_^. Từng ngày từng ngày em sẽ yêu anh nhiều hơn để cảm nhận anh yêu em nhiều như thế nào, muốn được cảm giác đau để em có thể anh đau như thế nào mỗi lần em giận làm anh buồn không ngủ được.

PS: Viết cho anh mà bụng em đói quá à. hic hic. em đáng đánh đòn không? Hứa ngày mai sẽ không như thế nữa. Nghe tin tối nay anh mệt mà sao em thấy đau lắm anh à. Hôm kia em bệnh anh lại không ngủ được vì em sốt cao không thể nào ngủ được.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *